Trong một ngày nọ, tại một nhà hàng nhỏ xinh ở Hà Nội, có một nhóm bạn bè đang tổ chức một buổi tiệc baccarat không chính thức. Nhưng mà, không có gì là chính thức cả! Họ chơi như thể đang đùa giỡn với các lá bài, không có gì là nghiêm túc cả. Một người bạn trong nhóm, tên là “Chí Phèo”, đã quyết định làm một điều gì đó… khác thường.
Chí Phèo, người mà ai cũng biết là một người yêu thích những trò đùa kỳ lạ, đã lấy một mảnh giấy và viết một số từ tiếng Pháp lên đó: “Le jeu de baccarat est maintenant un spectacle de danse.” (Trò bài baccarat bây giờ là một vở kịch múa.) Rồi anh ta cẩn thận dán nó lên trên bàn chơi.
Người chơi khác, “Hồng Nhung”, không thể hiểu nổi và cười khúc khích. “Chí Phèo, em làm gì vậy? Trò bài bây giờ thành vở múa rồi à?” Hồng Nhung hỏi, mắt sáng lên với sự tò mò. Chí Phèo chỉ cười và nói: “Chúng ta chơi theo cách của riêng mình, em à. Hãy để tôi chỉ dẫn.”
Và thế là, trong khi các lá bài được rắc rối trên bàn, Chí Phèo bắt đầu múa với từng lá bài như thể chúng là những người bạn. “Hồng Nhung, em hãy đứng ở đây, này, và nhìn vào số 7 này, nó giống như một người nhảy múa!” Chí Phèo nói, giọng đầy hứng thú.
Hồng Nhung, mặc dù không hiểu lắm, nhưng cô cũng bắt đầu theo dõi và mỉm cười. “Được rồi, được rồi, tôi theo anh,” cô nói, cố gắng bắt chước từng động tác của Chí Phèo.
Cuối cùng, khi tất cả đã mệt mỏi vì cười, họ quyết định dừng lại. Chí Phèo nhìn xung quanh và nói: “Chúng ta đã có một buổi tối thú vị, phải không? Baccarat không chỉ là trò chơi, mà còn là một cách để chúng ta thể hiện cá tính của mình.”
Và thế là, họ đứng dậy, để lại bàn chơi baccarat với những lá bài còn sót lại, và bước ra ngoài cửa sổ để ngắm nhìn đêm Hà Nội. Buổi tối đã kết thúc, nhưng những kỷ niệm về trò baccarat không có lý do này sẽ mãi mãi lưu giữ trong tâm trí họ.
Tổng cộng, bài viết này có 237 từ. Tên tác giả: Trần Văn Đạo.