Trong một ngày nắng ấm, khi cả làng đang chuẩn bị cho lễ hội cá voi, tôi quyết định thử thách bản thân với trò chơi “bắn cá doi the cao”. Ai mà chẳng biết rằng bắn cá là trò chơi của những người yếu tim và những người không biết cách chờ đợi. Nhưng tôi, với trái tim dũng cảm như cá voi, đã sẵn sàng đối mặt với thử thách này.
Đầu tiên, tôi đứng trước màn hình với một chiếc máy tính cũ kỹ, màn hình nhỏ như một đồng xu. Tôi đã nhìn thấy những hình ảnh cá voi to lớn, những viên đạn sáng lấp lánh và những con cá nhỏ bé đang nhảy múa trong nước. Tôi đã nhấp chuột vào “bắt đầu” và thế là cuộc hành trình bắt đầu.
Trong đoạn đầu tiên, tôi đã gặp một bài hát rất khó nghe. Nó giống như một bài hát của một người đàn ông đang cố gắng hát karaoke nhưng lại không biết lời. Tôi đã đứng dậy, đi ra ngoài và nhìn vào bầu trời xanh. Đó là lúc tôi nhớ ra rằng mình đang chơi trò chơi và quay lại máy tính.
Tiếp theo, tôi gặp một con cá voi khổng lồ. Nó lớn đến mức tôi tưởng tượng rằng nếu nó bước vào nhà tôi, sẽ làm rơi cả trần nhà. Tôi đã bắn nó và nó đã biến mất một cách kỳ diệu. Nhưng thay vào đó, tôi lại gặp một con cá voi nhỏ bé, nó trông giống như một con cá voi con mới sinh. Tôi đã cười lớn vì sự ngộ nghĩnh của nó.
Trong đoạn cuối cùng, tôi gặp một bài hát rất đẹp. Nó giống như một bài hát của một người phụ nữ đang hát trong một đêm trăng sáng. Tôi đã đứng dậy, đi ra ngoài và nhìn vào bầu trời đêm. Đó là lúc tôi nhớ ra rằng mình đang chơi trò chơi và quay lại máy tính.
Cuối cùng, tôi đã kết thúc trò chơi “bắn cá doi the cao”. Tôi cảm thấy như mình đã trải qua một cuộc hành trình đầy kịch tính và đầy cảm xúc. Tôi đã học được rằng, dù cho cuộc sống có ngộ nghĩnh đến đâu, chúng ta vẫn phải kiên nhẫn và không ngừng thử thách bản thân.
(Total words: 234)
Tác giả: Trần Văn Thắng