Trong một buổi tối đầy nắng nóng, anh em ngồi nhậu, trò chuyện, và tự nhiên đề cập đến trò tài xỉu bầu cua. “Nói đi, các anh, em nghe nói trò này ở đâu cũng có, nhưng có ai biết nó bắt nguồn từ đâu không?” hỏi anh Hùng, người ngồi giữa.
“Ồ, có lẽ từ thời xưa, khi mà người ta chưa có gì để giải trí, chỉ biết chơi cờ bạc để qua ngày,” anh Cường cười khúc khích. “Nhưng mà, anh em ơi, em nghe nói có một người đã biến trò này thành nghệ thuật, và anh ta có một bí quyết đặc biệt.”
“Đúng không, anh Cường? Anh có biết không?” anh Hùng hỏi lại.
“Đúng là có, anh em. Đó là anh Bầu, người đã biến trò tài xỉu bầu cua thành một trò chơi trí tuệ,” anh Cường trả lời. “Anh ấy có một cách chơi rất đặc biệt, mà em không thể tiết lộ cho anh em được.”
“Ồ, anh Bầu à, anh ấy phải rất tài giỏi mới có thể chơi như vậy,” anh Hùng thán phục. “Em nghe nói anh ấy còn có một bài hát về trò này nữa.”
“Đúng là có, anh em. Đó là bài hát ‘Tài xỉu bầu cua, anh Bầu là số một’. Anh em nghe thử xem,” anh Cường nói, sau đó bắt đầu hát:
Tài xỉu bầu cua, anh Bầu là số một,
Ai chơi cũng thua, chỉ có anh là.
Bầu cua đổi bài, không ai bằng anh,
Ai nghe cũng biết, anh Bầu là số một.
Trong khi anh Cường hát, anh em cười khúc khích. “Anh Cường à, anh có biết em nghe nói anh Bầu còn có một cách chơi khác không?” anh Hùng hỏi.
“Ồ, có, anh em. Đó là cách chơi ‘bầu cua đổi bài’, nghe nói rất hay,” anh Cường nói. “Anh ấy có thể đổi bài một cách nhanh chóng mà không ai phát hiện.”
“Thật à? Anh Cường à, em rất muốn xem anh ấy chơi,” anh Hùng nói. “Nếu anh ấy có thể chơi như vậy, em nghĩ em cũng có thể học được.”
“Ồ, anh em, nếu anh em muốn học, em sẽ giới thiệu anh em gặp anh Bầu,” anh Cường nói. “Nhưng mà, anh em phải nhớ, trò này không phải ai cũng chơi được đâu.”
Tài xỉu bầu cua, anh Bầu là số một,
Ai chơi cũng thua, chỉ có anh là win.
Bầu cua đổi bài, không ai bằng anh,
Ai nghe cũng biết, anh Bầu là số một.
(Total words: 252)
Tác giả: Trần Văn Đạo