Xuân Hương trong trò chơi tài xỉu
Trong một buổi tối đầy náo nhiệt, tôi ngồi cùng một nhóm bạn thân tại một quán cà phê nhỏ xinh ở Hà Nội, nơi mà trò chơi tài xỉu trở thành tâm điểm của cuộc trò chuyện. “Nào, nào, ai sẽ là người may mắn nhất trong trò này?” – một bạn của tôi cười lớn, tay giơ lên đầy tự tin.
“Thử coi xem em có tài lộc không mà!” – tôi nói, nở nụ cười khi đặt tiền vào bên lề. “Chắc chắn rồi, em là người may mắn!” – bạn tôi khẳng định, mắt sáng ngời với hy vọng.
Ngay lập tức, chủ quán xuất hiện, mang theo một bộ bài mới, sạch sẽ và đầy hấp dẫn. “Để xem ai sẽ là người chiến thắng trong trò tài xỉu top của chúng ta!” – anh ấy nói, mỉm cười.
Trò chơi bắt đầu, và không lâu sau, một người bạn của tôi đã giành được số tiền lớn nhất. “Xin chúc mừng! Em thực sự tài lộc này!” – tôi nói, cố gắng giữ vẻ mặt không để lộ sự ganh tị.
“Có ai muốn thử một lượt không?” – một bạn khác hỏi, giơ cao bài của mình. “Em thử coi xem có được như em nghĩ không!” – tôi đáp lại, cười lớn.
Trong suốt buổi tối, chúng tôi đã chơi nhiều lượt tài xỉu, mỗi lượt lại mang đến những khoảnh khắc khác nhau. Có lúc ai đó giành được chiến thắng, có lúc lại là người khác. “Đây là trò chơi tài xỉu top của chúng ta!” – một bạn cười khúc khích.
“À mà, có ai nhớ bài hát ‘Tài xỉu’ của Xuân Hương không?” – một người bạn khác hỏi, giọng đầy niềm nhớ. “Đúng rồi, em nhớ bài này!” – tôi nói, bắt đầu hát theo lời bài hát.
“Chắc chắn rồi, em sẽ hát!” – một bạn khác cũng reo lên, bắt đầu hát cùng. “Tài xỉu, tài xỉu, em là người may mắn nhất!” – lời bài hát vang lên trong không gian ấm cúng của quán cà phê.
Cuối cùng, khi buổi tối kết thúc, chúng tôi đứng dậy, cảm thấy đầy niềm vui và kỷ niệm. “Chúng ta đã có một buổi tối tuyệt vời!” – một bạn nói, cười lớn.
“Đúng vậy, không có gì tuyệt vời hơn khi cùng nhau chơi trò tài xỉu và hát những bài hát yêu thích!” – tôi thêm vào, cảm thấy lòng mình ấm lên.
Trò chơi tài xỉu top của chúng tôi không chỉ là một trò chơi, mà còn là một cách để kết nối và tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ. “Tài xỉu, tài xỉu, em là người may mắn nhất!” – tôi cười lớn, nhớ lại những giây phút ấy.
(250)