Trong một buổi chiều nắng ấm, tôi quyết định thử may mắn với trò tài xỉu. Đúng vậy, bạn đã đọc đúng, là trò tài xỉu, cái trò mà ai cũng biết nhưng không ai nghĩ mình sẽ chơi. Tôi ngồi dưới gốc cây, giữa công viên, với một bộ bài mới mua và một tách cà phê thơm phức.
Mở bài đầu tiên, tôi thấy một lá bài số 7, một lá bài số 8, và một lá bài số 9. Tôi cười lớn, vì tôi nghĩ rằng ngày hôm nay may mắn sẽ theo tôi. Nhưng rồi, lá bài tiếp theo là một lá bài số 2, và tôi cảm thấy như có một vật gì đó đè nặng trong lòng. Tôi tiếp tục, và lá bài tiếp theo là một lá bài số 6. Tôi đã rơi vào trạng thái huyền, không biết phải cười hay phải khóc.
Trong lúc đó, một người đi đường ngó vào và nói: “Em chơi trò tài xỉu à? Tôi cũng thích chơi, cho em mời một lá bài xem thế nào?” Tôi gật đầu, và anh ấy rút một lá bài là một lá bài số 4. Tôi cười lớn hơn, vì tôi nghĩ rằng lá bài số 4 là lá bài may mắn của tôi.
Tôi tiếp tục chơi, và mỗi lá bài lại mang đến những cảm xúc khác nhau. Một lá bài số 3, một lá bài số 5, và một lá bài số 10. Tôi cảm thấy như mình đang đi trên một con đường đầy bất ngờ, không biết sẽ xảy ra điều gì tiếp theo.
Trong khi đó, một người bạn đi ngang qua và hỏi: “Em chơi trò tài xỉu à? Em có thấy nó vui không?” Tôi trả lời: “Có, nhưng cũng có lúc tôi cảm thấy như mình đang lạc lối.” Anh ấy cười và nói: “Đó là trò chơi, em à. Nó luôn mang lại những bất ngờ và cảm xúc khác nhau.”
Cuối cùng, tôi rút lá bài cuối cùng và nó là một lá bài số 1. Tôi cảm thấy như mình đã trải qua một cuộc hành trình đầy thú vị và đầy cảm xúc. Tôi đứng dậy, cảm ơn mọi người đã tham gia và rời khỏi công viên.
()